Tranh bá thiên hạ
← Hồi 0545 | Hồi 0547 → |
Hot!!! Pi Network đã thừa nhận lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin! |
Lúc Tang Táp Táp đi về phía trước, ánh mắt của Phương Giải luôn không tự công ty được chú ý cặp chân của nàng. Lúc đi qua cỏ xanh, dịp đôi chân như ngọc không tỳ dấu kia nhấc lên, cỏ xanh vẫn nẩy lên, hệt như chưa từng bị giẫm. Mà đến cả trên cành cỏ non cũng không giữ lại ngẫu nhiên dấu vết nào.
Bạn đang xem: Tranh bá thiên hạ
Cho nên Phương Giải hết sức ngạc nhiên, có lẽ nào cô nữ này khôn xiết nhẹ?
Thế bắt buộc hắn bao gồm một xúc động ý muốn chạy cho tới ôm con gái ta lên.
Đang lúc cân nhắc này bắt đầu nổi lên vào đầu Phương Giải, thì Tang Táp Táp tự nhiên quay đầu lại, rất chân thành nói:
- không được nghĩ ngợi lung tung.
Thanh âm của thiếu nữ vẫn nữ tính nhẹ nhàng như vậy, phiêu đãng trong đầu thật lâu không tán đi.
Phương Giải hơi kinh ngạc, ngượng ngùng cười cợt nói:
- Cô biết ta suy xét gì?
Tang Táp Táp nhấp lên xuống đầu, chậm rì rì nói:
- Ta làm thế nào biết được ngươi nghĩ chiếc gì. Chỉ bao gồm điều thở của ngươi dồn dập hơi một ít, mang đến dù thay đổi rất nhỏ, nhưng chỉ việc tĩnh tâm cảm ứng là có thể phát hiện nay ra. Ta hiểu được trên gắng giới này còn có người có năng lực nhìn thấu cân nhắc của bạn khác, kia là năng lượng là ông trời ban cho, ta không có.
Phương Giải ngẩn ra, trong trái tim càng thêm kính nể người vợ tử tên là Tang Táp Táp này. Phái nữ ta phương pháp Phương Giải tối thiểu năm bước, nhưng vẫn có thể xúc cảm được sự biến đổi hơi thở rất nhỏ tuổi của Phương Giải. Sự chuyển đổi này hết sức nhỏ, ngay cả Phương Giải cũng không phát hiện ra được.
- bé người là 1 chủng các loại trong vạn trang bị tự nhiên, là sinh mạng của thế gian này, hệt như thỏ xuất xắc sói. Phụ thuộc vào từ nhiên, hòa hợp vào từ nhiên. Chỉ gồm đều con người càng tiến bộ thì càng kiêu ngạo, cho rằng mình là loài đi đầu vạn vật, đi đầu thiên địa, rồi trở phải ngạo mạn vô lễ, ao ước chi phối toàn cục thế giới. Từ từ con bạn rời khỏi tự nhiên, dần dần không cảm thấy được sự gần cận của từ nhiên.
Tang Táp Táp thấy dung nhan mặt kinh ngạc của Phương Giải, rất kiên nhẫn nói:
- Ta có thể cảm hứng được sự thay đổi về hô hấp của ngươi, nguyên nhân là ta nhấn thức được phần lớn thứ bao bọc ngươi. Ví dụ như mặt cỏ, không khí. Dịp ngươi hô hấp hơi ồ ồ, không khí sẽ xảy ra chút trở thành hóa.
Loại cảm giác này thật xứng đáng sợ!
Phương Giải thầm nghĩ.
Nữ tử này đã gần gũi với vạn vật thiên nhiên khiến cho tất cả những người ta buộc phải kinh hãi.
- Kỳ thực đây vốn là năng lượng mà ông trời ban cho bé người. Chỉ có điều sau khi lòng người biến hóa thì nó mới dần mất đi. Động vật tất cả thể cảm xúc được sự đổi khác của thiên địa. Biết được bao giờ sắp mưa, sắp đến động khu đất sớm rộng con bạn để nhưng tránh né. Con người lúc đầu cũng có năng lực đó, chính vì lúc ấy lòng fan thuần khiết, không tồn tại dục vọng nhơ bẩn bẩn. Mọi tín đồ không coi bản thân là người chủ của thiên hạ, cho nên vì vậy liền là người sở hữu thiên hạ. Sau khi con tín đồ dần có suy nghĩ, thì càng ngày càng rời bỏ tự nhiên, mỗi lúc càng xa.
Phương Giải không kiếm ra vì sao phản bác những lời này.
Lúc tới bên khu rừng, Tang Táp Táp lộ vẻ vì dự, color đỏ lộ diện trên khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn phía sau khăn khe mặt. Chị em mím môi, sau đó chậm rãi đi vào, y như hạ quyết tâm thật lớn vậy. May nhưng Phương Giải quan sát không thấy sự biến hóa trên khuôn mặt nàng, bởi không phái nữ sẽ càng cảm thấy xấu hổ.
Phương Giải theo sau đi vào, bạch sư lếu láo Độn cũng đi vào. Phương Giải phát hiện bạch sư có vẻ khác thường, kiểu như như đấy là một việc mà nó tuyệt nhất định nên làm vậy, nhưng mà hắn lại lần khần chuyện duy nhất định buộc phải làm tê là gì. Bên trên khuôn mặt của một con mãnh thú lại sở hữu sự lộ diện vẻ phương diện nhân biện pháp hóa như vậy, không dừng lại ở đó rất rõ ràng, khiến Phương Giải càng thêm ghê ngạc.
Cô nữ Tang Táp Táp này, đầy vẻ quỷ dị.
Nàng tạo cho người ta cảm giác rất ngay gần gũi, hết sức tự nhiên. Phương Giải tin tưởng, bất kỳ kẻ nào cũng trở nên không xuất hiện địch ý với nàng. Cho dù là người tà ác, tục tĩu nhất nắm gian, lúc nhìn thấy đôi chân trắng nõn xuất thần kia, cũng tịch thu tâm tư dơ dáy bẩn. Cũng không biết có bao nhiêu người nguyện ý quỳ bên dưới chân nàng, không đủ can đảm sinh ra để ý đến hôn lên đôi chân đó. Chỉ mong mỏi quỳ xuống bái bái, để tỏ sự tôn trang với nàng.
Khu rừng không lớn, màu xanh bao che cả khu vực rừng. Đi vào trong tầm 10m thì ko thấy mấy fan Trầm Khuynh Phiến đâu nữa, nhưng lại Phương Giải không còn lo lắng. Với việc hiểu biết của hắn về Tang Táp Táp, hắn biết mình độc nhất định chưa phải là đối phương của nàng, cơ mà hắn chắc chắn rằng rằng, Tang Táp Táp không còn có gần cạnh ý gì với mình.
Lại bước vào trong rừng cây chừng mấy chục bước, Phương Giải quá bất ngờ phát hiện nay trong rừng này lại có một gian cỏ tranh cũ nát, hiển nhiên đã những năm rồi chưa xuất hiện người ở. Cửa sổ đã bong xuống, rơi một bên, tất cả mấy bé chim ở bên phía trong bay ra ngoài, ko rời đi cơ mà vây quanh Tang Táp Táp, vui vui tươi hót líu lo.
Bên quanh đó tòa nhà là 1 bức tường đang sụp. Điều khiến cho người ta ham mê thú, là bức tường chắn được phủ kín đáo bằng dàn hoa mẫu mã đơn.
Dường như Tang Táp Táp cũng không ngờ rằng nơi này lại từng có bạn ở, tuy nhiên khi thấy được tòa đơn vị tranh kia, nàng tự nhiên thở phào.
- Ở vị trí này rỉ tai được không?
Nàng hỏi.
Phương Giải gật đầu, đi theo sau nàng đi vào khu vườn cửa nhỏ. Chim chóc cất cánh quanh Tang Táp Táp, Tang Táp Táp vươn một bàn tay để bọn chúng đậu trên tay nàng. Những nhỏ chim líu ríu hót vang, giống hệt như chào mừng người bạn tốt nhất.
Tang Táp Táp cười cợt cười, đáng tiếc cách một tầng khăn, yêu cầu Phương Giải không nhận thấy nụ cười xinh tươi kia.
Tuy nhiên đôi mắt của thiếu phụ híp lại như nửa vầng trăng vì nàng cười, đó chính nửa vầng trăng rất đẹp nhất.
Tang Táp Táp giơ giơ cánh tay, chim chóc ngay thức thì bay thăng thiên nhưng vẫn lượn lờ trên căn hộ tranh, bịn rịn không rời.
Cách bìa rừng xa xa, Trầm Khuynh Phiến nhìn chim chóc lượn lờ trên thai trời, đôi mắt híp dần dần căng ra, ý thức vốn căng cứng cũng dần dần thả lỏng. Thanh nữ nhìn những nhỏ chim chóc kia, thì thào:
- trần gian này...không ngờ lại có người đơn thuần tới như vậy, cạnh tranh được...
...
...
Xem thêm: Trò Chơi Lái Xe Tải - Xe Tải Simulator: Châu Âu
Tang Táp Táp bước vào nhà tranh, bên cạnh đó không hề chú ý mùi tro lớp bụi trong phòng. Phương Giải ước ao đi vào, Tang Táp Táp lại khoát tay hạ giọng nói:
- Ta chỉ tò mò nơi này từng tất cả ai ở, do đó mới bước vào nhìn, chúng ta tới chỗ kia ngồi.
Nàng chỉ cạnh một dàn hoa chủng loại đơn.
Phương Giải hỏi:
- Cô nhìn ra được ai từng tại đây à?
Tang Táp Táp rung lắc đầu:
- Chỉ đoán được người chủ từng ở đây là nữ, còn đâu ko thấy gì. Khu vực này ít nhất đã mười mấy năm hoặc vài ba chục năm rồi không tồn tại người ở. Tương đối thở của chủ nhân đã rã hết yêu cầu không cảm xúc được nhiều.
- làm thế nào cô biết là nữ?
Phương Giải hiếu kỳ hỏi.
Tang Táp Táp liếc quan sát Phương Giải một cái, sau đó rất tự nhiên mà trả lời:
- bởi vì ta là nữ.
Phương Giải ko nói gì, trong tâm tự nhủ, giải đáp này thật đúng theo tình phải chăng khiến bạn ta chỉ có thể chấp nhận.
Cách bức tường phủ đầy hoa mẫu đối chọi không xa, Tang Táp Táp ngồi xuống bến bãi cỏ, vươn tay thanh thanh vuốt một đóa mẫu đối kháng đã nở rộ. Xúc cảm đầu tiên của Phương Giải, chính là nàng định ngắt nhành hoa đó xuống, nhưng tiếp đến mới tỉnh ngộ, một nàng nhân như Tang Táp Táp, sao có thể làm ra hành động hái hoa được
Phương Giải ngồi xuống một tảng đá đối lập Tang Táp Táp. Kiên cố lúc trước người chủ sở hữu của tòa bên này ráng ý cha trí. Chỉ có một chiếc ghế, một bộ bàn đá, minh chứng nơi này quả thực từng chỉ tất cả một fan ở. Cũng lừng khừng vì sao con gái nhân kia lại lựa chọn 1 nơi vắng tanh vẻ không tồn tại bóng bạn như vậy, lại lựa chọn 1 cuộc sống lặng tĩnh nhưng ghẻ lạnh như vậy. Mỗi lúc ban đêm, phụ nữ ngồi trên ghế đá chú ý ánh trăng, sẽ nghĩ gì, nghĩ tới ai?
- do sao ngươi nên ngồi xa như vậy?
Tang Táp Táp hỏi Phương Giải.
Phương Giải day day mũi, cười cợt nói:
- Ác khí trên bạn ta thừa nhiều, không giống như cô giẫm lên khía cạnh cỏ mà lại như trước đó chưa từng giẫm. Cô ngồi ở vị trí đó, sau thời điểm đứng dậy khía cạnh cỏ mà lại cô ngồi lên sẽ phục hồi như cũ. Nhưng nếu ta ngồi lên mặt cỏ, thì các ngọn cỏ đó cực nhọc mà phục hồi lại như thời gian đầu.
Tang Táp Táp nghe Phương Giải nói vậy, rất ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó mỉm cười:
- Người có thể nói rằng ra lời này, sao có thể là người có khá nhiều ác khí?
Phương Giải cười cợt cười:
- nói tới chuyện xưa đi. Ta rất mong biết, là chuyện xưa gì có thể khiến cho Đại Quốc Sư Mông Nguyên vượt ngàn dặm hun hút tới tra cứu ta? Ta cũng rất tò mò, là chuyện xưa gì, mà fan nghe đề xuất là ta, có tương quan gì tới ta?
Tang Táp Táp cúi đầu xuống, thanh thanh trả lời:
- Kỳ thực không tồn tại quá nhiều tương tác với ngươi, nhưng bao gồm quan hệ lớn tới ta...
Nàng cúi rẻ đầu trầm khoác hồi lâu, mà lại không quan sát Phương Giải mà xoay đầu nhìn hoa mẫu mã đơn:
- Chuyện xưa bắt đầu...ngươi rất có thể không nên quá nghiêm túc lắng nghe, bởi vì đây là một chuyện ta nhất định nên làm. Ngươi rất có thể lý giải là ta tìm ngươi nhằm thảo luận, tuy rằng...nó tất cả chút ly kỳ.
Phương Giải gật đầu:
- Ta sẽ rất tráng lệ và trang nghiêm lắng nghe, bởi vì đây là một chuyện xưa nhưng một nàng tử bắt buộc vượt vạn dặm xa xôi nhằm kể mang lại ta.
- Cảm ơn.
Tang Táp Táp khẽ gật đầu, lại trầm khoác một lúc mới nói:
- Ngươi có thể coi nói là truyền thuyết, không cần ghi nhớ...Rất thọ trước, chừng nghìn năm rồi, chắc hẳn rằng còn lâu hơn, trên thảo nguyên có tương đối nhiều bộ lạc, còn nhiều hơn cả bây giờ. Dịp đó fan thảo nguyên phân tán, không đính thêm lại một mối. Từng bộ lạc cơ hồ không tồn tại sự liên hệ. Giả dụ có, cũng chỉ cần chém giết.
- thời điểm đó, người trong thảo nguyên thờ phụng không hẳn là trường thọ Thiên, cũng không hẳn là Lang Thần, càng chưa hẳn là Đại Luân Minh Vương.
- có phải là Ác ma trong truyền thuyết thần thoại của bạn thảo nguyên không?
Phương Giải hỏi.
Tang Táp Táp gật đầu.
- Kỳ thực cái gọi là Ác ma, cũng chỉ là một trong người mà thôi.
Tang Táp Táp bên cạnh đó đang cải thiện lại từ, tiếp đến dùng một giọng điệu không xác định nói:
- Sở dĩ fan sau xưng là Ác ma, chắc hẳn rằng là vị hắn là một trong người không thích khống chế dục vọng của mình, nghĩ gì thì làm cho đấy, mà quan tâm đến của hắn dần dần khiến cho tất cả những người ta sợ hãi hãi. Trước thời điểm hắn xuất hiện, tín đồ trong thảo nguyên sinh hoạt vô cùng bình thản, giữa tín đồ với người không tồn tại tranh đấu. Fan đi xa, tùy tiện tới một chiếc lều làm sao đấy cũng được sự đón nhận nhiệt tình. Cho mặc dù là lần đầu tiên gặp gỡ mặt, cũng quen thuộc biết y như bạn tốt nhiều năm.
- từ khi người kia bước đầu không chế ước nổi dục vọng của mình, thì thảo nguyên vô cùng khó thấy được lại cảnh tượng bình thản ấm cúng như vậy. Hắn biến hóa toàn bộ phương tây...người này tên là Tang Loạn.
Nghe thấy thương hiệu này, trong tim Phương Giải ngay tức khắc căng thẳng.
- Đúng vậy...
Tang Táp Táp y hệt như cảm nhận được lưu ý đến của Phương Giải, nàng gật đầu đồng ý nói:
- Hắn chính là tổ tiên của ta. Trường hợp chỉ dựa vào tu hành, thì chắc hẳn rằng không ai khổng lồ hơn hắn. Cũng chính vì hắn là tín đồ phát hiện ra kín đáo tu hành. Trước đây chưa từng tất cả ai thử khiến cho mình trở buộc phải hùng mạnh, rất việt từ bỏ nhiên.
- tín đồ khai sáng sủa tu hành?
Phương Giải cả kinh.
- Coi như thể vậy đi.
Tang Táp Táp bỏ cái nón rộng thùng thình xuống, lòi ra bộ tóc dài black nháy. Mỗi một tua tóc thường rất rõ ràng, khôn xiết thẳng. Điểm này hoàn toàn bất đồng với những người trong thảo nguyên. Tín đồ trong thảo nguyên, bất cứ là nam xuất xắc nữ, tóc phần nhiều hơi xoăn.
- Nói như vậy chính vì ta không tìm thấy gồm ghi chép nào về fan tu hành sớm hơn. Tang loạn phát chỉ ra con người khác với các sinh linh khác, vì vậy hắn ngày càng hùng mạnh. Cơ mà trong quy trình này, tư tưởng của hắn cũng xảy ra thay đổi. Cũng chính vì hắn hùng mạnh, cho nên vì vậy hắn bước đầu suy nghĩ chế ước cả thế giới này.
Thanh âm của Tang Táp Táp bao gồm chút ưu thương, cũng tác động tới vai trung phong tình của Phương Giải.
- Hắn cảm thấy, hắn là bạn đứng tại phần cao nhất, vì thế những người khác yêu cầu thần phục hắn. Vì chưng thế, hắn cưỡi tọa kỵ của bản thân là hùng sư màu sắc trắng, ban đầu chinh phục toàn thể thảo nguyên.
Chuyên mục: Tin Tức